ĐÂM LAO PHẢI GẢ THEO LAO
Phan_26
“Xem Tây hồ, Gia Hưng nam hồ, còn đi thuyền, tới Tô Châu còn đi leo núi, tại Trấn Giang còn đi thăm Kim Sơn tự, tới Giang Ninh đi xem sông Tần Hoài.” Khuynh Thành liệt kê ra một danh sách sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho Đức phi nghe cả một buổi chiều, nói đến khô miệng rát lưỡi mới thôi.
“Đi chơi vui vẻ quá cho nên quên mất nãi nãi phải không?” Đức phi lý luận.
“Nào phải, nãi nãi, nhân gia thật đáng thương, bị vứt xuống nước sau đó hôn mê mấy ngày mới tỉnh, làm cho đầu óc bị hỏng, thật đáng thương mà.” Khuynh Thành bĩu môi nói.
“Bảo bối à, là ai ném con xuống nước vậy?” Đức phi cau mày, đứa cháu gái mà bọn họ đều không nỡ động tới một đầu ngón tay, cư nhiên còn có người dám ném nàng xuống nước.
Khuynh Thành lắc đầu, “Không biết, nhân gia cũng không thấy rõ. Nãi nãi, lúc nhân gia té xuống thì sợ không còn thấy được nãi nãi nữa? Nhân gia nghĩ là nếu như nhân gia bị chết đuối, nãi nãi nhất định sẽ thương tâm, nhân gia không nỡ thấy nãi nãi thương tâm.”
“Đừng nói bậy, giờ không phải đã trở về tốt lành rồi sao? Bảo bối à, sau này không được tùy tiện rời cung đi ra ngoài biết không? Ngạch nương con cũng thật là, tự nhiên giựt giây kêu con rời nhà trốn đi.” Đức phi nói.
“Nãi nãi, ngạch nương biết sai rồi, không phải sau đó người còn muốn đi ra ngoài tìm con sao?” Khuynh Thành nói, chắc chắc là ngạch nương nàng muốn tự mình đi ra ngoài chơi mới ngụy trang là đi tìm nàng.”Ngạch nương cũng yêu thương nhân gia, nhưng a mã thì đánh, người xem nè, còn chưa hết nè.” Vươn tay ra trước mặt Đức phi lung lay thoáng cái rồi thu lại.
“Nãi nãi nói a mã con rồi, bảo bối tốt lành trở về là được, sao lại còn động thủ chứ.” Đức phi nói.
Khuynh Thành ôm cổ Đức phi, nhếch miệng cười, đã nói nãi nãi dễ bị lừa gạt, thoáng cái là xong.
“Nha đầu a, Trần gia kia là thế nào vậy? Trong nhà có những ai?” Đức phi hỏi.
“Nhà bọn họ làm ăn, hơn nữa quả thật là làm ăn buôn bán lớn, trong nhà có Trần nãi nãi, Trần cô cô cùng dượng, còn có ba người Trần ca ca.” Khuynh Thành cẩn thận đáp.
“Ờ, nhờ có bọn họ chiếu cố con, phải rồi, nói hoàng gia gia ban thưởng cho bọn họ một ít đi!” Đức phi vừa cười vừa nói.
“Tốt quá, nãi nãi, lễ mừng năm mới bọn họ tặng con lễ vật, nhưng mà con không có tiền mua lễ vật tặng lại bọn họ.” Khuynh Thành chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nãi nãi, cái hộp trang sức này cho con tặng cho Trần cô cô có được hay không?”
“Như vậy sao được? Lễ vật này cũng quá nhẹ.” Đức phi cười, bảo bọn nha hoàn cầm hộp trang sức lại, kiểm tra mấy thứ trang sức ngự ban, “Thêm mấy thứ này nữa, đến lúc hoàng gia gia con thưởng cho họ thì tặng luôn.”
“Cám ơn nãi nãi, nãi nãi tốt nhất, cho nên nhân gia yêu nãi nãi nhất.” Khuynh Thành vô cùng vui vẻ nói.
Bởi vì trước mắt là lễ vạn thọ của Khang Hy, trong cung rất bận rộn, nha đầu Khuynh Thành chết tiệt kia quả là rất ghét, cho nên thường thường là tìm chỗ trốn đi lười biếng, làm hại Đức phi thường thường vừa lo công việc đầu óc choáng váng nhiều lúc còn phải cho người tìm nàng.
Tối hôm đó, Khang Hy đến Vĩnh Cùng cung dùng bữa tối.
“Nha đầu, thọ lễ hoàng gia gia đã chuẩn bị lễ vật chưa?” Khang Hy cười hỏi Khuynh Thành.
Khuynh Thành rất sung sướng lắc đầu: “Chưa có, hoàng gia gia, đồ nhân gia muốn tặng ngài ngoài cung mới có, nhưng mà nhân gia đến bây giờ còn không có cơ hội đi ra ngoài nữa.”
“Nha đầu, trách hoàng gia gia cấm túc ngươi có phải hay không?” Khang Hy nhàn nhạt trợn mắt liếc cháu gái, nha đầu kia thật đúng là thù dai, giống hệt tính tình của cha mẹ mình.
“Nhân gia không nói vậy. Hoàng gia gia, không bằng ngài cho con đi ra ngoài mua thọ lễ cho ngài đi?” Khuynh Thành lại bắt đầu nháy mắt, cắn chiếc đũa trong miệng —— y hệt con chó nhỏ đang gặm xương.
“Đi ra ngoài? Ngươi còn dám xin?” Khang Hy cùng Đức phi đều nhìn Khuynh Thành.
“Ôi, hoàng gia gia, ngài cho người đi theo con không được sao? Con đây công phu mèo quào những thị vệ này của ngài chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể mang con vứt trên cây rồi.” Khuynh Thành nói, “Hoàng gia gia, ngài đáp ứng đi, van cầu ngài ~~”
“Vạn tuế gia, theo thần thiếp thấy, hay là ngài cho nàng đi ra ngoài đi. Nếu không nàng tại trong cung cũng buồn chán, mấy ngày nay bận rộn, nhất thời không để ý nàng liền trốn đi, nếu là nàng thực tự mình chạy ra đi, lại càng phiền.” Đức phi nói.
Kết quả Khuynh Thành bị hoàng gia gia nàng giống y như lão hồ ly hung hăng trợn mắt liếc một cái, Khuynh Thành làm như không phát hiện, tiếp tục nháy mắt chờ đợi nhìn lão hồ ly.
“Lý Đức Toàn, sáng mai phái hai người đi theo nha đầu ra cung, trước giờ Thân phải hồi cung.” Khang Hy nói.
“Con cũng biết hoàng gia gia tốt nhất mà!” Khuynh Thành nhảy dựng lên cao hứng nói, sau đó lại ôm chặt Khang Hy, lại ôm chặt Đức phi: “Nãi nãi cũng tốt nhất.”
Đức phi véo cái mũi nàng: “Đã mười lăm tuổi rồi mà còn giống như tiểu hài nhi. Cao hứng không?”
“Dạ, cao hứng.” Khuynh Thành cười hì hì nói.
Chương 49: Khảo nghiệm bắt đầu Hôm sau Khuynh Thành thức dậy thật sớm, Đức phi nói bên ngoài lạnh lẽo không cho đi ra ngoài sớm như vậy, Khuynh Thành liền đi qua đi lại mấy vòng trong Vĩnh Cùng cung, đến lúc Đức phi phiền quá chịu hết nổi liền đuổi ra ngoài.
Khuynh Thành vô cùng vui vẻ ra cửa cung, dự định trước tiên tới chỗ của Thất thúc nhìn xem có cái gì độc đáo mới mẻ không, sau đó đi nắm tượng đất, cuối cùng mới đến tửu lâu của Cửu thúc ăn uống. Hạ quyết tâm liền hướng tới điếm lai của Thuần quận Vương gia. Trùng hợp Tiểu Nguyệt đã ở đó, Khuynh Thành không phát hiện ra chuyện gì hay ở trong điếm bèn chuẩn bị ra cửa.
“Khuynh Thành, buổi sáng muốn đi đâu chơi vậy?” Tiểu Nguyệt chớp mắt hỏi nhỏ.
“Ra cầu phao chơi, sau đó đến chỗ Cửu thúc ăn cơm, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, có muốn đi cùng hay không vậy?” Khuynh Thành cố ý câu dẫn Tiểu Nguyệt, Cửu thúc là đại mỹ nam.
“Ai nha, bây giờ Tiểu Nguyệt tỷ tỷ có Tả đại thiếu gia rồi, vậy thôi! Một mình ta đến chỗ Cửu thúc!” Khuynh Thành làm bộ muốn đi.
“Khoan đã khoan đã.” Tiểu Nguyệt hô, “Đi thôi đi thôi, đi liền.”
Nhìn hai người đi theo, Tiểu Nguyệt hỏi Khuynh Thành: “Đến lúc nào trở về nha?”
“Giờ Thân, cho nên chúng ta phải nhanh lên.” Khuynh Thành cười nói.
“Giờ Thân? Vậy chúng ta có thể gặp Cửu thúc không?” Tiểu Nguyệt có chút nghi hoặc.
“Không biết, chắc là có thể mà.” Khuynh Thành nói vừa bước nhanh hơn.
Đến cầu phao, Khuynh Thành thật vất vả mới tìm được chỗ nắm tượng đất, bản thân tạo hình mấy kiểu cho người ta chiếu theo mà nắm. Đợi nửa canh giờ mới nắm xong chín cái tượng đất màu sắc rực rỡ, Khuynh Thành lại mua cái hộp cẩn thận bỏ vào đưa cho thị vệ phía sau cầm.
Vốn là Khuynh Thành muốn mua một ít thức ăn, nhưng Tiểu Nguyệt lại nhớ thương đòi gặp Cửu thúc, bởi vậy cực lực ngăn cản hành vi ăn hàng ven đường của Khuynh Thành, túm Khuynh Thành kéo đi tới tửu lâu của Dận Đường.
Nhìn thấy tửu lâu xa xa phía trước, ánh mắt Tiểu Nguyệt mừng rỡ nheo lại.
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, còn chưa thấy Cửu thúc mà.” Khuynh Thành cười nói.
“Lập tức thấy liền.” Tiểu Nguyệt cũng cười hồi câu.
Vào tửu lâu, chưởng quỹ nhìn thấy Tiểu Nguyệt, lập tức vui vẻ chạy lại đây: “Chào Tiểu Nguyệt tiểu thư, chào Bảo tiểu thư.”
“Cửu thúc có ở đây không?” Tiểu Nguyệt ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
“Cửu gia ở trên lầu bàn công việc, Tiểu Nguyệt tiểu thư, ngài muốn gặp Cửu gia chỉ sợ phải đợi một lát.” Chưởng quỹ nói.
“Bàn công việc? Mất bao lâu vậy?” Tiểu Nguyệt hỏi, sau đó nhìn Khuynh Thành, đang giữa trưa.
“Chỉ sợ phải mất một lát. Khách của cửu gia vừa mới đến.” Chưởng quỹ nói.
“Vậy trước tiên chúng ta ở đây đợi một lát vậy!” Tiểu Nguyệt cười tìm một cái bàn ngồi xuống.
“Nhị vị không muốn lên lầu trên đợi sao?” Chưởng quỹ hỏi, lầu trên lúc nào cũng chừa lại nhã gian cho chủ tử của bọn hắn.
“Không cần không cần, ở đây tầm nhìn trống trải.” Tiểu Nguyệt cười híp mắt. Khuynh Thành nhìn chưởng quỹ: “Không có việc gì, chúng ta đợi ở đây, nhìn thấy nhiều người.”
“Dạ dạ dạ, nhị vị có việc gì cứ việc phân phó.” Chưởng quỹ cẩn thận đi về quầy.
“Chúng ta đến bên kia chờ xem!” Khuynh Thành không quay đầu lại, hai người thị vệ tự động tự giác địa ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Đợi một lúc lâu, Dận Đường còn chưa xuống, Khuynh Thành không hăng hái ngồi đợi, còn Tiểu Nguyệt thì hai mắt sáng lên nhìn khắp nơi tìm kiếm mỹ nhân.
“Đói.” Khuynh Thành.
“Đợi chút đi, một lát Cửu thúc đi xuống đã.” Tiểu Nguyệt gạt đi, sau đó cười híp mắt nhìn về phía cửa: “Mỹ nam kìa, đến hai người.”
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, chảy nước miếng.” Khuynh Thành chống cằm nghiêng đầu nhìn Tiểu Nguyệt.
“Thật sự rất dễ nhìn, nhìn đi, mau nhìn đi.” Tiểu Nguyệt giựt tay nàng.
Khuynh Thành bĩu môi, quay đầu qua nhìn, ~~~~, lập tức quay lại cúi đầu.
“Ui, người đẹp đi tới đây!” Tiểu Nguyệt thanh âm nho nhỏ. Khuynh Thành đầu cúi càng thấp, thiếu điều muốn hôn cái bàn.
“Bảo nhi?” Giọng một mỹ nam vang trên đầu nàng.
—–Không phản ứng——-
“Người đẹp, không phải gọi là Bảo nhi.” Tiểu Nguyệt rất tốt bụng nhắc.
“Xin hỏi phương danh tiểu thư?” Mỹ nam đối Tiểu Nguyệt cười, nụ cười sáng lạng.
Tiểu Nguyệt hiển nhiên bị người đẹp mê hoặc, đang muốn nói, chỉ thấy Khuynh Thành nhanh chóng đứng dậy đứng ở phía sau nói: “Tiểu thư, lão gia nói không thể tùy tiện nói cho người lạ.”
Tiểu Nguyệt sững sờ, mắt nhỏ chớp chớp nói: “Cũng đúng! Công tử, xin lỗi, không thể nói được.”
Mỹ nam hiển nhiên sững sờ, sau đó nhìn Khuynh Thành nói: “Bảo nhi là nha hoàn của vị tiểu thư này?”
“Có quan hệ sao?” Khuynh Thành nói, cũng không ngẩng đầu.
“Bảo nhi sao lại ở kinh thành?” Mỹ nam hỏi.
“Kinh thành là nhà các ngươi sao? Không phải chứ, có thể tới đương nhiên cũng có thể đi.” Khuynh Thành nói xong, nhìn Tiểu Nguyệt: “Tiểu thư, ta đi về trước. Thất nãi nãi còn có đồ kêu ta mua.”
Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt nhỏ: “Được rồi, đi về trước đi!”
“Vâng, tiểu thư.” Khuynh Thành xoay người bước nhanh đi, bên cạnh hai tên thị vệ lập tức đi theo đi ra ngoài.
“Người đẹp, biết nha hoàn của ta à?” Tiểu Nguyệt cười híp mắt hỏi han.
“Từng vài lần có duyên, xin hỏi phương danh tiểu thư.” Mỹ nam hỏi.
“A ~~~ chúng ta đã gặp qua nha, trước đó vài ngày tại Càn Thanh cung.” Tiểu Nguyệt nháy ánh mắt cười nói.
Đúng lúc đó nghe thanh âm chưởng quỹ nói: “Gia, Tiểu Nguyệt tiểu thư đợi được một lúc rồi.”
Thân thể Tiểu Nguyệt phì nộn, động tác lưu loát đứng dậy chạy vội lên lầu, nhào trong ngực người xinh đẹp siêu cấp ôm lấy: “Cửu thúc!”
“Ưh? Sao đến đây? Ở nhà đợi không được sao?” Dận Đường cau mày thở dài, tiểu ác ma này tìm được nhà chồng mà vẫn còn háo sắc.
“Cái mỹ ~~~” Tiểu Nguyệt rất nhỏ giọng đối Dận Đường nói: “Theo Khuynh Thành tới, thấy mỹ nam bên kia sợ quá trốn rồi.”
Dận Đường ngẩng đầu nhìn lại, đối hai cái đầu mỹ nam bên kia: “Hai vị sao lại rãnh rỗi đến đây vậy?”
“Thỉnh an Cửu gia.” Tề Mặc Trì cùng A Kéo Bố Châu Nhĩ thỉnh an Dận Đường. Sau đó nhìn Tiểu Nguyệt, là một vị khanh khách?
“Cửu thúc, bọn họ là ai vậy?” Tiểu Nguyệt ánh mắt phát quang hỏi.
“Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể bối tử, A Kéo Bố Châu Nhĩ bối tử.” Dận Đường nói:”Nha đầu, dự định ở tới khi nào đây?”
“Nhân gia ăn một bữa cơm rồi đi ngay, có điều, Cửu thúc phải ăn cùng nha.” Tiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn người đẹp chảy nước miếng.
Dận Đường nhìn, lại nhìn hai tiểu mỹ nam, “Hai vị bối tử không ngại ngồi lại chứ?”
Tiểu Nguyệt cười càng vui vẻ. Hai vị bối tử có chút bối rối, bởi vì bọn họ tinh tường thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Cửu hoàng tử ~~~~~
Nhưng rồi, rất nhanh ~~ bọn họ cũng biết ~~~~
Khuynh Thành phi như bay ra khỏi tửu lâu, vỗ vỗ ngực, cảm thấy không khác gì chạy trốn, thở hổn hển, nghe được bụng mình réo lên âm thanh phản kháng, Khuynh Thành than thở nói: “Oan gia ngõ hẹp, quá đáng, làm hại không có gì để ăn.” Nhìn về bốn phía thấy đều là tửu lâu cái to cái nhỏ, Khuynh Thành ngẫm lại quyết định tìm một cái tiểu điếm không ra gì để nhét đầy bụng, đã đói bụng đến mức đầu váng mắt hoa.
“Bảo chủ tử, sắp tới giờ Thân rồi.” Một thị vệ nhắc nhở.
“Biết biết, hồi cung thôi!” Khuynh Thành miệng mếu máo, quyết định trở về méc gia gia.
Trần Mục Phong nhìn thiệp mời trong tay, thiệp mời hắn ngày mai đến Kim Long tửu lâu uống rượu, kí tên Thành Tam. Người tới đưa tin thoạt nhìn rất có máu mặt, nhưng Thành Tam là ai, không quen không biết lại mời hắn uống rượu cái gì? Hắn hiện tại chỉ hy vọng mau tìm được Bảo nhi, nhưng kỳ quái là tất cả những người quen hắn muốn bái phỏng đều không ở trong kinh, tựa như có hẹn trước mà cùng mất dạng. Nhưng Thành Tam nói có việc trò chuyện với nhau, không biết là chuyện gì? Ngẫm lại, hắn quyết định đi phó ước.
Ngày hôm sau đến Kim Long tửu lâu, sớm có người đứng ở cửa đợi hắn, mời vào một nhã gian rất khác biệt. Trên bàn đã dọn xong rượu và thức ăn, một vị mặc trường bào bên ngoài khoác áo choàng cùng màu đang đứng bên cửa sổ không biết nhìn cái gì.
“Gia, Trần thiếu gia đến.” Tùy tùng cung kính đáp lời. Người nọ chỉ phất tay, tùy tùng cẩn thận lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
“Tại hạ Trần Mục Phong, không biết Thành Tam gia gặp tại hạ có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.
Người nọ mới xoay người nhìn hắn, vị Thành tam gia này thoạt nhìn quý phái nhã nhặn, quan sát Trần Mục Phong từ trên xuống dưới, sau đó nhàn nhạt cười: “Ngồi đi! Vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Tạ Thành Tam gia để mắt, bất quá, tại hạ cho rằng nên thẳng thắng mới tốt.” Trần Mục Phong nói
Thành Tam cười, “Cũng không có chuyện gì đại sự, bất quá chỉ muốn cùng Trần thiếu gia đàm luận chuyện làm ăn.”
“Đã như vầy, Trần Mục Phong đa tạ.” Trần Mục Phong tay vươn ra, lịch sự nói “Xin mời”, sau đó hai người ngồi xuống.
Ngồi trong gian phòng Trần Mục Phong cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì tuy vị Thành Tam gia giương cờ hiệu là bàn chuyện làm ăn nhưng với chuyện làm ăn tựa hồ không nhiệt tâm lắm trái lại đối bản thân hắn càng cảm thấy hứng thú hơn.
Thật vất vả cơm nước xong, Thành Tam gia nói: “Ngày mai liền phái người đến quý hào trả tiền. Nhìn Trần thiếu gia quả là nhân tài, không biết có thê thất hay chưa?”
“Tại hạ đã lấy vợ.” Trần Mục Phong sắc mặt lạnh lùng: “Nếu không có chuyện gì, tại hạ xin cáo từ.” Sau đó ôm quyền một cái đi ra. Thành Tam gia vừa nhìn bóng lưng của hắn vừa cười.
Lúc Trần Mục Phong đi bái phỏng Trương Bá Hành, Trương Bá Hành vừa mới bị hoàng đế phái đi Thiểm Tây, không có gặp được.
Cách vài ngày lại có thiệp mời kí tên Hằng Ngũ đưa đến, cũng là mua mấy trăm tấn lương thực, cũng hỏi hắn lấy vợ hay chưa.
Qua hai hôm nữa, lại có phong thư kí tên Thuần Thất mời hắn đến Kim Long tửu lâu uống rượu, có việc thương lượng. Trần Mục Phong buồn bực không thôi, nhưng cũng đi. Vị Thuần Thất gia kia cũng là người ôn hòa, chỉ là chân có chút cà thọt, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất, cuối cùng cũng là lập tức phái người đi hiệu buôn trả tiền.
Buổi tối Trần Mục Phong trở lại biệt viện ở kinh thành, hồi tưởng những chuyện xảy ra mấy hôm nay rốt cuộc cảm thấy có chỗ quái dị, nhưng là chỗ nào quái dị hắn không nghĩ ra được.
Yên tĩnh được hai hôm thì lại có thiệp mời kí tên Đường Cửu đưa đến, cũng là đến Kim Long tửu lâu, đi gặp ba người, Đường Cửu gia này so sánh Nhạc Kiến Thần còn tuấn mỹ hơn nhiều, mặt khác hai người còn lại một người thoạt nhìn vân đạm phong thanh, một người sáng sủa hào khí, trừ Đường Cửu, hai người kia thoạt nhìn cũng không phải là người làm nghề buôn bán.
Sau màn dạo đầu ngắn ngủi thì không gian trở nên trầm mặc.
“Bán gạo sao gia chưa từng nghe qua?” Thập gia hỏi.
“Chỉ là việc làm ăn nhỏ.” Trần Mục Phong đáp. Trong lòng thầm nghĩ, chưa từng nghe qua sao lại đến đưa tin?
“Khó trách!” Thập gia nói, bị ca ca hắn nhàn nhạt liếc mắt.
“Trần thiếu gia, ta cũng có gian buôn bán gạo, muốn cùng liên thủ không biết ý các hạ như thế nào?” Cửu gia hỏi.
“Tại hạ phải thận trọng khảo sát sau đó mới có thể trả lời Cửu gia một cách thuyết phục được.” Trần Mục Phong nói, sau đó phát hiện Bát gia nhìn vào mắt hắn.
“Đúng là nên thận trọng, ha ha, cũng giống như cưới vợ, vạn nhất không hiểu được thì nửa đời sau có thể ân hận!” Cửu gia cười nói.
Trần Mục Phong sắc mặt ngưng trọng.
“Đúng vậy, phải hiểu rõ, cưới vợ nhất định phải lấy người ôn nhu hiền thục nhu tình như nước, giống như Tứ tẩu của ta cùng khuê nữ của nàng, người như vậy kiên quyết không thể cưới, mệt người!” Thập gia nói.
“Cũng không thể nói vậy, củ cải rau cỏ cũng c điểm tốt, không thấy Tứ ca ta thích thú sao?” Cửu gia nói.
Trần Mục Phong khẽ nhíu mày, hai vị tựa hồ vừa tung hứng, tựa hồ vừa đối lập.
“Vào đề đi.” Bát gia an tĩnh nãy giờ, nhàn nhạt mở miệng.
“Trần thiếu gia, chuyện làm ăn mới vừa rồi để bàn sau đi.” Cửu gia nói
“Tốt!” Trần Mục Phong đáp, rất muốn cáo từ bỏ của chạy lấy người.
“Trần thiếu gia, ta đã cho người điều tra, ngươi nhân phẩm rất tốt, cho nên, nếu như chúng ta có thể liên thủ làm ăn, cũng có thể làm thân gia?” Cửu gia hỏi.
“Tại hạ đã lấy vợ.” Trần Mục Phong nói
“Lấy vợ?” Cửu gia cau mày: “Như thế nào lại…, người đã hưu thê?”
“Tại hạ không có hưu thê cũng sẽ không hưu thê!” Trần Mục Phong nói.
“Cửu ca, người hành sự bất lực a!” Thập gia nói
“Thật sự là đáng tiếc, đứa cháu này ai gặp cũng yêu thích, nhưng nếu Trần thiếu gia đã lấy vợ thì không có biện pháp.” Cửu gia ra vẻ thất vọng.
“Tạ Đường gia nâng đỡ!” Trần Mục Phong nói
“Bất quá, theo ta, thê tử ngươi cũng không ở tại kinh thành, cũng không có ở Hàng Châu, vậy xin hỏi ~~” Cửu gia hỏi.
“Lão bà bỏ trốn?” Thập gia rất sảng khoái.
Mặt Trần Mục Phong trầm xuống: “Việc cũng không quan hệ tới hai vị, không thể phụng cáo. Nếu không có chuyện gì khác, cáo từ.” Đứng dậy bỏ đi.
Hắn ra khỏi cửa, Thập gia nhìn hai ca ca hắn.
“Tiểu tử này thật giống như cha vợ hắn a ~~~” Thập gia nói.
Chương 50: Thọ lễ Cách một ngày, lại có thiệp mời kí tên Đào Thập Nhị đưa tới, cách một ngày nữa, thiệp mời kí tên Tường Thập Tam. Tường Thập Tam một thân gầy gò khoác áo choàng đi vào, thấy hắn đã đến liền cười nhà mình đường xá xa xôi, trên đường trì hoãn, Trần Mục Phong khách khí một chút, sau đó phát hiện Tường Thập Tam bắt đầu không khách khí, tùy ý như là đang ở phòng khách nhà mình.
“Không biết Tường gia có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.
“Không có việc gì!” Tường Thập Tam cười nói, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Không có việc gì không thể mời sao?”
“Tường gia hiểu lầm, chỉ là tại hạ cùng với Tường gia vốn không quen biết, không biết ~~~” Trần Mục Phong hỏi.
“Hồi sinh hai ba bận có lẽ trở thành người nhà, ha ha ~~~” Tường Thập Tam uống chén rượu: “Đến kinh thành lo việc buôn bán?” Hỏi một câu thừa.
“Vâng!” Trần Mục Phong đáp, vị này tựa hồ rất thích nói chuyện.
“Buôn bán cái gì?” Đã biết rõ còn cố ý hỏi, gửi thư đến mà không biết người ta làm ăn cái gì?
“Lúa gạo!” Trần Mục Phong đáp.
“À!” Tường Thập Tam liền nói sang chuyện khác: “Tại sao tới kinh thành khai trương tiệm gạo? Ở địa phương không có hậu thuẫn rất khó đứng vững a!”
“Bằng chữ tín tại hạ tin tưởng nơi nào cũng có thể đứng vững.” Trần Mục Phong nói.
“Có chí khí!” Tường Thập Tam ngẩng đầu, nghiên đầu suy nghĩ, nhìn Trần Mục Phong: “Theo ta biết, sản nghiệp Trần gia tại Giang Nam rất nhiều, làm sao quản hết ngược lại còn đến kinh thành này?”
Trần Mục Phong khẽ nhíu mày nhìn tường thập tam, “Tại hạ cho là chuyện này cùng Tường gia không quan hệ.”
“Ha hả ha hả ~~ không cần nói quá sớm, tiểu tử!” Tường Thập Tam bỗng nhiên biến thành bộ dáng người lão luyện thành thục: “Mọi việc nên chừa cho mình một đường lui!”
“Xin Tường gia nói rõ!” Trần Mục Phong nói
“Nói rõ sẽ không hay, chừa đường lui, chừa đường lui.” Tường Thập Tam uống rượu, tiếp tục nói sang chuyện khác: “Không biết đã thành thân chưa? Gia có đứa cháu gái tuổi tác và diện mạo rất khá, tuy tính tình hơi lạ, nhưng là một hài tử tốt~~~” đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt tán dương, bị Trần Mục Phong lạnh lùng cắt ngang.
“Tại hạ đã có thê thất.” Trần Mục Phong nói.
“Có thê thất cũng có thể hưu thê cưới người khác. Cháu gái ta rất được lão gia tử yêu thương chiều chuộng, lấy nàng thì đối với chuyện làm ăn ở kinh thành rất có ích lợi!” Tường thập tam ra vẻ rất tốt bụng đề nghị.
“Tại hạ sẽ không hưu thê, cũng sẽ không lấy người khác.” Trần Mục Phong nói.
“Như vậy a?” Tường Thập Tam đảo con ngươi, sau đó vỗ vỗ trán: “Vậy không bỏ vợ, cả hai vợ đều xem trọng thì như thế nào?”
“Tường gia nếu không có chuyện gì khác, tại hạ cáo từ trước.” Trần Mục Phong lãnh nghiêm mặt nói
Tường Thập Tam cười, cười đến mức làm cho người ta lạnh cả người.
“Vậy cho cháu gái ta đây làm thiếp thì như thế nào?” Tường Thập Tam hỏi.
“Tạ Tường gia nâng đỡ, có điều tại hạ sẽ không hưu thê cũng sẽ không nạp thiếp.” Trần Mục Phong đứng dậy: “Tạ tường gia mở tiệc chiêu đãi, cáo từ.”
“Ai, đợi đã!” Tường Thập Tam kêu lên.
“Tường gia còn có việc?” Trần Mục Phong dừng bước hỏi.
“Không có việc gì, mặc dù mời ngươi, nhưng là tiền ngươi thanh toán, ta vội đi quên mang theo bạc.” Tường Thập Tam nói.
“Tốt!” Trần Mục Phong hoàn toàn muốn chạy.
“Thật không lấy cháu gái ta chứ? Ngươi không nên hối hận!” thanh âm Tường Thập Tam có âm mưu.
“Quyết không hối hận!” Trần Mục Phong đi ngay.
Tường Thập Tam nhìn bóng lưng hắn rời đi cười, qua một hồi xuống lầu thấy Cửu ca hắn đang hạ kiệu muốn vào điếm.
“Đi rồi?” Cửu ca của hắn hỏi.
“Đi rồi.” Tường Thập Tam nói
“Như thế nào?” Hỏi
“Hắn không cưới Bảo nha đầu!” Đáp.
“Ngươi hỏi cái gì?” Hỏi.
“Hỏi hắn có cưới cháu gái ta hay không!” Đáp.
~~~~~ vô ngữ.
Cuối cùng là thiệp mời của Trinh thập tứ, Trần Mục Phong mang theo nghi vấn vừa vào cửa liền bị ám toán. Chân hắn vừa rảo bước vào cửa nhã gian nơi hắn đã vào sáu lần thì một đạo chưởng phong ập tới, may mà hắn phản ứng nhanh nếu không chắc đã bị thương. Sau đó căn bản chưa cho hắn nói gì, người nọ đã từng chiêu từng chiêu tấn công tới, nhưng cũng không giống như là muốn đưa hắn vào chỗ chết, càng như là luận bàn võ nghệ, Trần Mục Phong nhìn ra liền cũng giảm bớt khí lực. Đánh qua thời gian khoảng nửa tuần trà, người nọ mới cười lớn dừng tay, Trần Mục Phong thu chiêu thức lạnh lùng nhìn người nọ.
“Trinh gia là vì sao?” Trần Mục Phong hỏi, khí tức vững vàng.
“Không có gì, đàm luận võ công, đã lâu không cùng người ta khoa chân múa ta, luyện luyện, ha ha, Trần thiếu gia, ngồi đi!” Trinh thập tứ cười nói, lúc nhìn hắn cũng cười cười.
“Không biết Trinh gia có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.
“Không có gì. Yên tâm, không phải bàn chuyện làm ăn, đơn giản là bởi vì nghe nói công phu không tệ, muốn cùng giao kết bằng hữu.” Trinh thập tứ nói.
Trần Mục Phong mặt mày nhăn lại, kết giao bằng hữu? Thật đúng là quá thẳng thắng.
“Đa tạ Trinh gia cất nhắc.” Trần Mục Phong nói, vị Trinh gia trước mắt thoạt nhìn so với hắn tuổi không sai biệt lắm, thoạt nhìn cũng thập phần hào sảng, cùng không khác Kiến Thần lắm.
“Đừng khách sáo, chúng ta coi như là tỉnh táo tướng tích (chỗ này không hiểu). Nào, uống rượu ~~~” Trinh thập tứ cười nói.
Sau đó, mọi việc đều bình thường. Không thấy thiệp mời nữa, hơn nữa sau đó mấy vị khách nọ liền biến mất vô ảnh vô tung, người cũng không thấy bóng dáng, tựa như —— tựa như kiểu Bảo nhi mất tích.
Tiết Vạn thọ đã đến, Trương Bá Hành còn chưa hồi kinh. Trần Mục Phong liền tăng số người đi tìm Bảo nhi. Nhưng vô luận là bắt đầu tìm từ đâu, nơi nào cũng vấp phải trắc trở. Chính hắn có lúc rãnh rỗi không tự giác đi tới chỗ cây cầu, còn có khi mua vài thứ đồ khó hiểu trở về, về sau trong thư phòng của hắn đồ đạc càng ngày càng nhiều.
Lễ vạn thọ của Khang Hy, Khuynh Thành nhìn y phục nãi nãi kêu cung nữ đưa cho mình thì ngó lơ sang chỗ khác.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian